Bạn có từng cảm thấy mình là một người hướng ngoại nhưng lại có những sở thích của người hướng nội? Bạn thích nổi bật ở đám đông nhưng sợ phải phát biểu ý kiến, thích tham gia các buổi tiệc sôi động nhưng cũng thích dành thời gian ở nhà một mình. Vậy bạn có phải là người hướng ngoại hay không? Liệu gen di truyền hay môi trường là yếu tố quyết định điều này? Hãy cùng tôi tìm hiểu thêm về vấn đề này.
Nội dung
1, Hướng Ngoại là Gì?
Hướng ngoại là một trong năm đặc điểm tính cách của lý thuyết Big Five. Nó chỉ ra cách mà một người thể hiện và tương tác xã hội. Một người có điểm hướng ngoại cao thường thích tận hưởng cuộc sống với những người xung quanh, tham gia hoạt động xã hội và tràn đầy năng lượng.
Người hướng ngoại thường tập trung vào thế giới xung quanh, đặc biệt là mối quan hệ xã hội. Điều này có nghĩa là họ không thích ở nhà một mình và thường xuyên có nhu cầu gặp gỡ bạn bè và mọi người xung quanh. Người hướng ngoại thường có những đặc tính sau:
- Hòa đồng: Thường có nhiều bạn bè và thường gặp gỡ bạn bè thường xuyên.
- Tự tin: Tự tin vào bản thân và nghĩ rằng mình được ngưỡng mộ bởi nhiều người.
- Năng động: Luôn rạng rỡ, năng động và nhiệt huyết.
- Mạnh dạn: Có xu hướng lãnh đạo người khác và thoải mái chia sẻ ý kiến cá nhân.
Vì vậy, nếu bạn là người thích tiệc tùng, là tâm điểm của sự chú ý và thích nói chuyện với người lạ, có lẽ bạn là người hướng ngoại. Ngược lại, người hướng nội thường tập trung vào suy nghĩ và cảm xúc nội tâm. Họ thường nhút nhát, im lặng và thiếu tự tin. Thường thích ở nhà một mình hoặc gặp gỡ một vài người bạn thân thay vì ra ngoài gặp gỡ những người lạ.
Tuy nhiên, cũng có những người không hoàn toàn hướng nội hoặc hướng ngoại, mà họ là người có sự kết hợp giữa hai tính cách này. Tính cách của họ bao gồm đặc trưng của cả hướng nội và hướng ngoại, và được gọi là người hướng trung, đứng giữa hai xu hướng tính cách.
Thực tế, tính hướng ngoại mang lại nhiều lợi ích, đặc biệt trong công việc. Ví dụ, người hướng ngoại thường dễ được thăng chức và có thu nhập cao hơn. Tuy nhiên, tính hướng ngoại cũng đi kèm với một số vấn đề. Ví dụ, người hướng ngoại đôi khi có hành động bộc phát, thiếu suy nghĩ thấu đáo, dễ dẫn đến rắc rối.
Do mức độ kích thích thấp tại vùng vỏ não mới, người hướng ngoại tìm kiếm sự kích thích qua các cuộc phiêu lưu, trong khi người hướng nội có mức độ kích thích cao tại vùng não này, vì vậy họ tránh các kích thích mạnh và thường không thích tương tác xã hội.
Sự hướng ngoại được thể hiện thông qua tính xã hội, bao gồm sự thân thiện với người khác và mong muốn tham gia cùng họ. Chất dẫn truyền thần kinh dopamine đóng vai trò quan trọng trong việc điều chỉnh hành vi con người.
Dopamine là hormone kiểm soát cảm xúc và sự lạc quan, vì vậy hệ thống dopamine được cho là ảnh hưởng đến cách chúng ta hành xử. Gen và biến thể liên quan đến hệ thống dopamine đóng vai trò lớn trong đặc điểm tính cách và sự đa dạng tính cách trong các nghiên cứu lâm sàng và trên dân số nói chung.
Một ví dụ điển hình là gen COMT. Gen này mã hóa một enzyme gọi là Catechol-O-Methyltransferase, chịu trách nhiệm phân giải dopamine tại thùy não. Biến thể của gen COMT liên quan đến mức độ chuyển hóa dopamine và ảnh hưởng đến hệ thống dopamine của não người.
Người hướng ngoại thường được miêu tả là hoạt bát và hòa đồng. Bản chất sôi nổi và thoải mái của họ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Họ phát triển bản thân mạnh mẽ nhờ sự tương tác với mọi người.
Vào những năm 1960, nhà tâm lý học Carl Jung lần đầu tiên miêu tả người hướng nội và người hướng ngoại khi thảo luận về tính cách con người. Ông phân loại hai nhóm dựa trên nơi họ tìm thấy nguồn năng lượng của mình.
Theo ông, người hướng ngoại luôn tràn đầy năng lượng và tìm thấy sự kích thích từ đám đông và tương tác với thế giới bên ngoài. Trong khi đó, người hướng nội cần thời gian một mình để nạp năng lượng và thường có lối sống thận trọng và dè dặt trong cách cư xử và tương tác với người khác.
Hầu hết mọi người đều nằm ở một vị trí nào đó giữa hướng nội và hướng ngoại. Nghiên cứu cũng đã phát hiện ra rằng di truyền và yếu tố nội tiết tố đóng vai trò trong việc làm một người hướng nội hoặc hướng ngoại hơn.
2, Một Số Đặc Điểm Tính Cách Của Người Hướng Ngoại
Bạn thích môi trường xã hội: Người hướng ngoại thường là tâm điểm của sự chú ý và bạn cũng thích điều đó. Bạn phát huy tốt trong những tình huống giao tiếp xã hội và tìm kiếm sự kích thích từ đó. Bạn không ngại giới thiệu bản thân với người lạ và hiếm khi từ chối các tình huống mới vì không quen biết hay sợ làm rối tung mọi chuyện.
Bạn không thích và không cần nhiều thời gian ở một mình: Trong khi những người hướng nội cần thời gian cho bản thân sau một buổi tối đi chơi cùng bạn bè hoặc một cuộc họp căng thẳng, bạn cảm thấy việc ở một mình làm tiêu tốn nhiều năng lượng tự nhiên. Bạn cần sạc lại năng lượng bằng cách tiếp xúc với mọi người xung quanh.
Bạn năng động trong tập thể: Người hướng ngoại cảm thấy thoải mái khi ở trong một tập thể và thậm chí có thể trở thành người dẫn đầu trong các hoạt động nhóm như các buổi họp mặt cuối tuần, đi ăn sau giờ làm việc hay các sự kiện xã hội. Bạn hiếm khi từ chối những lời mời dự tiệc, đám cưới và các cuộc gặp gỡ khác.
Bạn dễ kết giao với người khác: Người hướng ngoại dễ dàng kết giao với người khác. Một phần là do bạn luôn tận hưởng năng lượng từ mọi người và tương tác tích cực với họ. Bạn có mạng lưới xã hội rộng và quen biết nhiều người. Việc theo đuổi sở thích và hoạt động mới giúp người hướng ngoại mở rộng các mối quan hệ xã hội của mình.
Bạn sẵn sàng nói về những vấn đề cần giải quyết hoặc đặt câu hỏi: Bạn không ngại nói ra những vấn đề cần giải quyết và ý kiến của mình cho người khác. Bạn sẵn sàng thể hiện bản thân một cách cởi mở, rõ ràng với sở thích và sự lựa chọn của mình.
Bạn thoải mái và tích cực: Người hướng ngoại thường được miêu tả là hạnh phúc, tích cực, vui vẻ và thân thiện. Bạn có vẻ không bị cuốn vào những vấn đề hoặc suy nghĩ nhiều về khó khăn. Tất nhiên, bạn cũng sẽ gặp khó khăn và rắc rối trong cuộc sống, nhưng bạn dễ dàng vượt qua chúng và tiếp tục phía trước.
Bạn không sợ rủi ro: Người hướng ngoại thường có khả năng chấp nhận rủi ro. Một số giả thuyết cho rằng não bộ của họ được kết nối để tự thưởng cho bản thân nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Khi hành động của họ có thiên hướng rủi ro nhưng thành công, não bộ sẽ tự tiết ra dopamine (hormone hạnh phúc) kích thích trung tâm khen thưởng, giúp họ cảm thấy hưng phấn và hài lòng. Đó là lý do người hướng ngoại sẵn sàng chấp nhận rủi ro hơn vì khi đó não bộ được kích thích mạnh mẽ hơn.
Bạn linh hoạt trong nhiều tình huống: Người hướng ngoại dễ thích nghi với mọi tình huống và luôn có cách sáng tạo khi gặp vấn đề mới. Không phải tất cả người hướng ngoại đều có kế hoạch trước khi hành động, bạn thích quyết định trong khoảnh khắc.
Thực tế, hiện nay hầu hết mọi người nằm đâu đó giữa hướng nội và hướng ngoại và rất ít người biểu hiện một tính cách một chiều. Con người có thể thay đổi tính cách trong suốt cuộc đời thông qua môi trường giáo dục, gia đình, bạn bè, v.v… Bạn có thể hướng nội khi còn nhỏ nhưng dần trở thành người hướng ngoại khi trưởng thành, và sự biến đổi trong phổ nhân cách là hoàn toàn bình thường.
3, Hướng Ngoại Có Phải Do Gen Di Truyền Không?
Linda Blair, một nhà tâm lý học, cho rằng mức độ hướng ngoại hay hướng nội đã được định sẵn trong DNA của chúng ta và không thể thay đổi. Mức độ này liên quan đến nhu cầu kích thích trước khi hành động.
Người hướng nội có nhiều chất hóa học trong não làm cho họ cảm thấy kích thích, trong khi người hướng ngoại lại không có nhiều chất hóa học đó. Điều này giải thích tại sao người hướng nội thường tránh nơi đông người hoặc các tình huống áp lực cao, trong khi người hướng ngoại cần những cảm giác mới từ bên ngoài để ổn định tâm lý.
Mức độ hướng ngoại do gen quy định chiếm khoảng 60%. Chẳng hạn, có một gene gọi là DRD2, một gene tham gia vào “hệ thống khen thưởng” trong não. Người hướng ngoại thường có một biến thể đặc trưng của gene này giúp họ dễ có cảm xúc tích cực và cảm thấy “hài lòng” hơn người hướng nội.
Tuy nhiên, gen không thể làm sáng tỏ tất cả các yếu tố liên quan đến hướng ngoại. Các nhà nghiên cứu tin rằng môi trường cũng đóng vai trò trong việc điều chỉnh sự phát triển của tính cách. Ví dụ, căng thẳng tâm lý từ thuở thơ có thể làm cho một người trở nên hướng nội hơn dù ban đầu họ có xu hướng hướng ngoại.
Nguồn tham khảo: